Khoảng thời gian này của một năm trước, chắc sẽ đang hồi hộp đến khó ngủ. Không phải háo hức cho những ngày về quê với gia đình, mà là háo hức chuẩn bị cho một chuyến đi. Giữa những đắn đo, cứ xách ba lô lên và đi thôi!!!

yện. Mọi khi dù có như thế nào cũng gọi điện xin Mẹ, cơ mà lần đó xin cũng không dám xin, cứ lẳng lặng mà đi thôi.
Thực tế, bao giờ cũng có cái vui, cái buồn. Ừ thì nhắc đến vui thôi, buồn thì vứt đi, giữ lại mà làm mắm ah.
Bao nhiêu con dốc, bao nhiêu đồi cao... Dặn lòng mình phải quyết tâm và không được đặt chân xuống trước bất kỳ một con dốc nào. Mấy con dốc này, nó có là gì so với xuyên Việt, không vượt qua mà đòi xuyên Việt ah? Tù dưới cuối đoàn, cứ qua một con dốc là lại lên, lên cao mãi thôi. Nhiều bạn cũng khá yếu, nhìn thấy dốc đã muốn xuống để dắt xe rồi. Nhiều lúc cũng muốn đẩy các bạn lắm, nhưng đặt bản thân mình vào đó mà suy nghĩ, cũng muốn tự mình cố gắng lắm chứ. Vượt qua thử thách của bản thân, cảm giác sẽ thật tuyệt.
Vượt qua bao nhiêu dốc cao, tự thấy phục bản thân. Thấy vui vui vì mình đã chinh phục được cái thử thách ấy, khi dạo đó cũng chẳng ra sân thường xuyên mà tập thể lực. Rồi nghiệm ra một điều rằng: "Chừng nào quyết tâm còn chưa tắt thì mình còn thực hiện được. Đừng nghĩ rằng mình không làm được bởi lẽ ngay từ xuất phát điểm, cái ý chí tinh thần ây đã bị thui chột rồi còn đâu".
Kết hợp cùng HTX HUA, cũng nhiều niềm vui, tiếc rằng chưa tiếp xúc với các bạn nhiều và để lại nhiều ấn tượng trong đồng đội mình về một người con gái HTX TN. Chuyến thực tế ấy, nhớ lắm cái ngày làm đường trên Bản Nưa, được ở lại ăn trưa ở nhà bác trưởng thôn, được ăn món "tai - mũi - họng" nhà bác và cả sắn luộc nữa chứ; được rửa nước suối mát trong; được chụp ảnh ở cái guồng nước như cái bánh xe của "ngựa sắt". Cái ngày hôm ấy hình như là ngày vui nhất trong chuyến thực tế. Đó là ngày 28/4_một ngày đẹp.
Ngày 29, được làm ở hai địa điểm, sáng Ủy ban trời cứ mưa rồi lại tạnh liên tục. Chiều làm ở Hạ Nương, được ăn mận rừng chính cống, thich thật đấy. Mấy ngày thực tế, có mỗi Nà Châu là không được nghiệm mình ở đấy thôi.
Nhớ lắm, những con suối mát trong mà chỉ muốn đằm mình xuống cho nó trôi đi đâu thì đi. Nhớ cái guồng nước rồi té nhau tung tóe. Nhớ cái nhà tắm, mấy đứa chui vào tắm tập thể cho xong, ôi cái lần đầu tiên, có chút... Sau này xuyên Việt, thì nó cũng là chuyện bình thường ở huyện. :)))
Nhớ một đống quần áo, ba chị em ngồi giặt chật cả nhà tắm và sau đó, cơ số slot muốn giặt phải ngậm ngùi ra ngoài chịu chết. :DDNhớ cái buổi tối đầu tiên Nông Nghiệp lên, ăn cơm tối xong là chơi cái trò bắt người, bắt tìm cửa và bắt đọc mật khẩu để ra ngoài.
Nhớ buổi tối giao lưu văn nghệ, lửa trại rực sáng cả một cùng trời. Lửa cháy mãi như cái lửa trong mình nó được sống lại vậy. HTX một nhà cùng nhau hòa chung tiếng hát và những điệu nhảy quen thuộc... Vui, vui thật, vui đêm hôm ấy không tắm cũng chẳng sao. HTX mà, bẩn_nó mới chất.
Nhớ tiếng gọi thân thương ấy..."1...2...3...HHH", thấy vui kinh khủng. Lúc ăn cơm xong ùi mà còn bị gọi ra ăn thi, thấy mà hoảng.Nhớ... nhớ nhiều lắm. Để rồi khi trở lại cuộc sống thường ngày, muốn ăn cơm tập thể, ngủ tập thể.
Ah, còn nhớ cả cái phòng VIP số 1 tầng hai, lớp 5A nữa chứ, cái phòng chỉ có BTC họp hành và ngủ nghỉ, hehe.

Ngày mai, chuyến hành trình ấy lại xuất phát tới mảnh đất Võ Nhai. Lần này, sẽ không đắn đo lựa chọn giữa đi hay về. Mới đây thôi, con tim lại rạo rực, bàn chân lại muốn bước, sẽ có những tiếc nuối thật nhiều... Chúc thực tế thành công, kỷ niệm sẽ lại đong đầy trong ký ức những đồng đội của tôi. <3
by Hồng Thúy Nguyễn
13:01
DuyHoang

