Tuesday, 29 April 2014

Khoảng thời gian này của một năm trước, chắc sẽ đang hồi hộp đến khó ngủ. Không phải háo hức cho những ngày về quê với gia đình, mà là háo hức chuẩn bị cho một chuyến đi. Giữa những đắn đo, cứ xách ba lô lên và đi thôi!!!
yện. Mọi khi dù có như thế nào cũng gọi điện xin Mẹ, cơ mà lần đó xin cũng không dám xin, cứ lẳng lặng mà đi thôi. 

Thực tế, bao giờ cũng có cái vui, cái buồn. Ừ thì nhắc đến vui thôi, buồn thì vứt đi, giữ lại mà làm mắm ah.

Bao nhiêu con dốc, bao nhiêu đồi cao... Dặn lòng mình phải quyết tâm và không được đặt chân xuống trước bất kỳ một con dốc nào. Mấy con dốc này, nó có là gì so với xuyên Việt, không vượt qua mà đòi xuyên Việt ah? Tù dưới cuối đoàn, cứ qua một con dốc là lại lên, lên cao mãi thôi. Nhiều bạn cũng khá yếu, nhìn thấy dốc đã muốn xuống để dắt xe rồi. Nhiều lúc cũng muốn đẩy các bạn lắm, nhưng đặt bản thân mình vào đó mà suy nghĩ, cũng muốn tự mình cố gắng lắm chứ. Vượt qua thử thách của bản thân, cảm giác sẽ thật tuyệt.

Vượt qua bao nhiêu dốc cao, tự thấy phục bản thân. Thấy vui vui vì mình đã chinh phục được cái thử thách ấy, khi dạo đó cũng chẳng ra sân thường xuyên mà tập thể lực. Rồi nghiệm ra một điều rằng: "Chừng nào quyết tâm còn chưa tắt thì mình còn thực hiện được. Đừng nghĩ rằng mình không làm được bởi lẽ ngay từ xuất phát điểm, cái ý chí tinh thần ây đã bị thui chột rồi còn đâu".

Kết hợp cùng HTX HUA, cũng nhiều niềm vui, tiếc rằng chưa tiếp xúc với các bạn nhiều và để lại nhiều ấn tượng trong đồng đội mình về một người con gái HTX TN. Chuyến thực tế ấy, nhớ lắm cái ngày làm đường trên Bản Nưa, được ở lại ăn trưa ở nhà bác trưởng thôn, được ăn món "tai - mũi - họng" nhà bác và cả sắn luộc nữa chứ; được rửa nước suối mát trong; được chụp ảnh ở cái guồng nước như cái bánh xe của "ngựa sắt". Cái ngày hôm ấy hình như là ngày vui nhất trong chuyến thực tế. Đó là ngày 28/4_một ngày đẹp.







Ngày 29, được làm ở hai địa điểm, sáng Ủy ban trời cứ mưa rồi lại tạnh liên tục. Chiều làm ở Hạ Nương, được ăn mận rừng chính cống, thich thật đấy. Mấy ngày thực tế, có mỗi Nà Châu là không được nghiệm mình ở đấy thôi.

Nhớ lắm, những con suối mát trong mà chỉ muốn đằm mình xuống cho nó trôi đi đâu thì đi. Nhớ cái guồng nước rồi té nhau tung tóe. Nhớ cái nhà tắm, mấy đứa chui vào tắm tập thể cho xong, ôi cái lần đầu tiên, có chút... Sau này xuyên Việt, thì nó cũng là chuyện bình thường ở huyện. :)))
Nhớ một đống quần áo, ba chị em ngồi giặt chật cả nhà tắm và sau đó, cơ số slot muốn giặt phải ngậm ngùi ra ngoài chịu chết. :DDNhớ cái buổi tối đầu tiên Nông Nghiệp lên, ăn cơm tối xong là chơi cái trò bắt người, bắt tìm cửa và bắt đọc mật khẩu để ra ngoài.
Nhớ buổi tối giao lưu văn nghệ, lửa trại rực sáng cả một cùng trời. Lửa cháy mãi như cái lửa trong mình nó được sống lại vậy. HTX một nhà cùng nhau hòa chung tiếng hát và những điệu nhảy quen thuộc... Vui, vui thật, vui đêm hôm ấy không tắm cũng chẳng sao. HTX mà, bẩn_nó mới chất.

Nhớ tiếng gọi thân thương ấy..."1...2...3...HHH", thấy vui kinh khủng. Lúc ăn cơm xong ùi mà còn bị gọi ra ăn thi, thấy mà hoảng.Nhớ... nhớ nhiều lắm. Để rồi khi trở lại cuộc sống thường ngày, muốn ăn cơm tập thể, ngủ tập thể.
Ah, còn nhớ cả cái phòng VIP số 1 tầng hai, lớp 5A nữa chứ, cái phòng chỉ có BTC họp hành và ngủ nghỉ, hehe.


Ngày mai, chuyến hành trình ấy lại xuất phát tới mảnh đất Võ Nhai. Lần này, sẽ không đắn đo lựa chọn giữa đi hay về. Mới đây thôi, con tim lại rạo rực, bàn chân lại muốn bước, sẽ có những tiếc nuối thật nhiều... Chúc thực tế thành công, kỷ niệm sẽ lại đong đầy trong ký ức những đồng đội của tôi. <3

by Hồng Thúy Nguyễn

Wednesday, 26 March 2014




Chuyến đi thực tế tình nguyện đầu tiên của đời sinh viên, đến với xã Linh Sơn – huyện Đồng Hỷ – Thái Nguyên. TÔI – với lần đầu đi thực tế tình nguyện sẽ mãi nhớ hình ảnh đẹp đó – nơi có một tình cảm ấm áp của gia đình, sự nồng ấm của tình người và khung cảnh một miền quê thanh bình.




Nói rằng đi tình nguyện thì với bất cứ ai lần đầu tiên đi chắc hẳn cũng đều suy nghi ̃ nhiều về những điều mình sẽ làm trước khi đi đến một nơi nào đó và tôi cũng không phải ngoại lệ. Cái cảm xúc phấn trấn, hồi hộp và cả hy vọng xuất hiện trong tôi trước khi những vòng quay đầu tiên của bánh xe lăn trên mặt đường đất đỏ bẩn và trơn ấy. Cứ đi là đến – đó là những gì tôi luôn hình dung trong đầu khi vừa đi vừa hát thật to cùng anh chị và các bạn. Nhưng có một điều tôi không thể tưởng tượng được rằng: Tôi bị tụt đoàn khi đi qua cầu – chiếc cầu mà tôi cũng không nhớ tên nữa – xe bị tuột xích và tôi là người đi sau cùng. Lúc đó tôi thấy mình có lỗi nhiều lắm: “Vì mình mà gián đoạn khoảng cách với đoàn”. Nhưng chính anh Văn Anh đã giúp tôi khắc phục sự cố ấy. Cũng nhờ gặp khó khăn ấy tôi đã hiểu thêm và được biết cảm giác “An ninh xuyên Việt đẩy xe đuổi đoàn” mà các anh chị vẫn thường kể là như thế nào?. Khó mà tin được nhưng đó là sự thật, nhanh đến mức nếu có một mình thì dù tôi có cố gồng chân lên đạp cũng còn lâu mới có thể đuổi kịp đoàn đi trước với khoảng cách đó. Cảm ơn anh An ninh vui tính, hài hước lắm nhé đã đẩy tôi lên bắt kịp đoàn.

Tiếp tục với cuộc hành trình, càng đi tôi càng biết thêm nhiều hơn về nơi tôi sẽ đến, con đường chẳng hề bằng phẳng, trời vừa mưa lúc sáng nên đường khá trơn và lầy lội nhiều vũng nước. Có vẻ như những gì tôi tưởng tượng đã dần hiện ra trước mắt. Niềm vui khi đến được với Ủy ban xã, nhìn thấy anh chị đến trước chạy ra đón, lòng tôi thấy thân quen, vui đến lạ. Bắt đầu với những công việc đầu tiên, tất cả anh chị cùng các bạn đều vui vẻ giúp nhau hoàn thành công việc. Tôi bắt đầu với những tấm ảnh đầu tiên, ghi lại những khoảnh khắc, những khi làm việc hăng say mà vẫn vui vẻ hát hò. Buổi chiều hôm đó công việc kết thúc sớm và mọi người trở lại Ủy ban xã. Không hiểu sao tôi vẫn có một chút cảm xúc lạ khi ngồi một mình và nhìn trân trân về một khoảng lặng nào đó…

Buổi tối đó cả hội trường như nóng hơn với những tiết mục văn nghệ mà đoàn đã tập luyện rất công phu và cố gắng. Tôi thấy mình dường như đã làm chưa tốt lắm nhưng chính chị Phương –TB VH đã động viên tôi rất nhiều, cảm ơn chị nhiều lắm….. Kết thúc một ngày, trước giờ đi ngủ là cả một món quà bất ngờ mà đoàn đã dành tặng đến anh chị và các bạn có sinh nhật trong tháng. Lặng nhìn những giọt nước mắt buồn, xen lẫn niềm vui hạnh phúc, bị phạt một cách vô cớ mà chẳng biết tại sao, tôi thấy thương và cũng vui cho anh chị nhiều lắm. Thương vì một ngày mệt mỏi, có chị bị ngấm mưa mà cảm rồi ốm mà vẫn bị phạt, vui vì các anh chị nhận được một món quà lớn mà cả đoàn dành tặng trong một buổi tối đầy ý nghĩa này.

Đêm đầu tiên và cũng là đêm duy nhất tôi cảm thấy rất khó ngủ, tuy là nhắm mắt nhưng tôi như đang suy nghĩ về rất nhiều điều: nghĩ về một ngày tôi đã cùng làm, cùng ăn, cùng ngủ, cùng vui chơi và cùng nhảy với cả đoàn, cảm thấy vui có, hạnh phúc có, một chút buồn cũng có và rõ ràng hơn cả là cảm giác an toàn. Đêm khuya nhưng vẫn có những hình bóng lặng lẽ trực gác, người anh Cả đi vén chăn đắp cho các bạn, tiếng gõ phím lạch cạch của người chị TT-BC tận tình để kịp đưa tin lên website cho các bạn ở nhà đỡ mong, tiếng ngáy ngủ của một vài anh con trai, tiếng đêm vắng lặng bên ngoài cửa sổ…

Tình nguyện đâu chỉ có vậy, còn cả những món quà nhỏ, ấm áp từ những gia đình chính sách ở địa phương khi chúng tôi đến thăm, nồi khoai nóng hổi vừa thổi vừa ăn mà bác chủ nhà bê lên cho – giản dị thế thôi nhưng ấm lòng biết bao trong một ngày mưa gió rét. Có đi mới biết, còn quá nhiều số phận bất hạnh, để tôi thêm yêu quý và trân trọng cuộc sống này hơn.

Có những cái nắm tay nhẹ khiến tôi mãi không quên, có vòng tay ấm áp vỗ về từ sau lưng khiến tôi nhớ mãi, có những đứa trẻ ngây ngô vây quanh ríu rít, có bé đáng yêu đã hỏi tôi rằng: “Sao tay chị ấm thế?”, tôi ngạc nhiên và chỉ biết đáp lại em nụ cười ấm áp.

Hai ngày tình nguyện kết thúc, tuy ngắn nhưng đã để lại cho tôi nhiều suy nghĩ lẫn những cảm xúc khó tả. Dường như khoảng cách giữa hai từ thành viên “cũ” và thành viên “mới” đã không còn nữa, thay vào đó là tình cảm gắn bó đoàn kết, quan tâm lẫn nhau được thể hiện qua những tin nhắn ấm áp yêu thương, dặn dò nhắc nhở ngủ sớm, chú ý giữ gìn sức khỏe…

Gửi lời cảm ơn tới An ninh nghiêm khắc nhưng cũng không kém vui tính, nhí nhảnh; gửi lời cảm ơn Văn hóa cháy hết mình, rực lửa trong đêm văn nghệ; cảm ơn Y tế – Hậu cần về bữa cơm ấm áp, tô nước gừng ngọt lịm; Truyền thông – Báo chí pro với những tấm ảnh để đời đầy kỉ niệm; Kĩ thuật ơi, cảm ơn nhé! Không có bạn chắc cuộc hành trình không thể tiếp tục vì xe hỏng giữa đường; Ngoại giao – Lễ tân chu đáo nhiệt tình. Cảm ơn tất cả các anh chị cùng các bạn!

Sau chuyến đi thực tế này,tôi đã biết góp nhặt vui buồn từ những điều nhỏ nhoi, cái gì cũng dễ trở thành đặc biệt. Cũng vì thế mà tôi biết mình cần phải trân trọng và nâng niu mọi thứ hơn.

Và cứ như thế để lại ấn tượng trong mắt một người Anh!

Hành Trình Xanh – Hành Trình Yêu Thương!!!!!!!!! <3

Saturday, 8 March 2014

“-Tình yêu sẽ luôn luôn còn mãi
-Tình bạn sẽ luôn luôn còn hoài
-Dù cho trái tim ta cách xa vẫn hoài nhớ nhau...”

    Tuy là chưa đến 8-3 chính thức nhưng các chàng trai HTX đã đem lại những món quà rất ý nghĩa đối với không chỉ tôi mà còn tất cả con gái trong đoàn. Chỉ 1 lời thôi xin đc gửi lời cảm ơn đến các anh và các bạn rất nhiều vì món quà : Ngon,Bổ,Rẻ. ^^
    Tôi đến với HTX cũng vừa mới đây thôi,nhưng thực sự có quá nhiều bất ngờ tôi chưa từng nghĩ tới và tồn tại những cảm xúc không tên mà tôi cảm nhận đc. Với tôi,tình nguyện k phải thứ gì đó để khiến mình thoải mái hơn,vui vẻ sau những giờ lên giảng đường căng thẳng hay chỉ là tận hưởng 1 buổi sinh hoạt ngoài trời và thôi dừng lại ở đó...Khái niệm "Tình Nguyện" đã hình thành trong tôi từ chính ngày ấy - khi còn là đứa con gái 16 tuổi. Từng 1 lần được tận tay chăm sóc cho các em nhỏ khuyết tật và ốm yếu tại Làng trẻ em Hòa Bình - Thanh Xuân,Hà Nội. Ở cái tuổi mà nhiều người cho rằng ăn chơi vô lo,suy nghĩ chưa tới thì tôi lại suy nghĩ tích cực theo 1 hướng khác đi.Bạn bè cũng từng nhiều đứa cho rằng có lẽ tôi "lớn" về suy nghĩ nhiều hơn nên chiếm hết phần "lớn" của thể xác,họ nói tôi đa cảm. Ừh thì tôi nhận hết. Ngày ấy tôi theo chị cùng bác đưa chị đi thi Đại Học ,nhìn cánh cổng ĐH to rộng,tôi đã quyết tâm để mình chạm tay vào nó. Đi đến thăm các em,nhìn những gương mặt ngây thơ, nụ cười rạng ngời ấy,những tiếng gọi yếu ớt và đôi tay bé nhỏ còi cọp các em với gọi, có chút gì đó cay nồng sống mũi,mắt
nhòe đi trong tôi. Các bác chăm nuôi ở đó kể,nhiều em đc đưa vào đó,1năm gia đình mới đến thăm 1lần,có em thì vài tháng,có em thì đc "bỏ" vào đó mà gđ chẳng đến nữa. Tôi thầm nghĩ sao các em còn bé quá mà đã phải gánh những nỗi đau nặng nề đến vậy chứ. Ngắm nhìn các em vui chơi mà tôi không sao dứt ra đc dòng suy nghĩ. Chia kẹo bánh cho các em,có em thì e dè chìa tay xin,có em thì rất vồ vập chạy đến,...chẳng biết bao lâu rồi k ai mua bánh kẹo cho các em nữa... 4ngày ở lại trong đó để lại cho tôi rất nhiều câu hỏi và những điều muốn làm. Quyết tâm để tôi làm sinh viên và trở thành 1 tình nguyện viên ngày càng lớn hơn để có thể phần nào giúp cho các em nhỏ thiệt thòi,các cụ lớn tuổi bù đắp những thiếu thốn tinh thần và sẻ chia niềm vui. Đối với tôi mà nói,có gia đình là niềm hạnh phúc mà ta nên tự hào,ta nên trân trọng những gì ta đang có. HTX cũng giống như gia đình thứ 2 trong tôi vậy.Đến với nơi đây,tôi được từng bước trải nghiệm những bài học,cảm nhận tình đồng hương,thấu hiểu những điều mà trước giờ tôi chưa từng hiểu hết,cùng anh, chị tham gia văn hóa, rèn luyện thể lực, ngồi lại với nhau hát lên những lời ca,...Sau mỗi buổi sinh hoạt như vậy tôi lại thấy yêu và gắn bó hơn vs HTX đang ngày một lớn mạnh.
Tôi sẽ nhớ mãi ngày 6-3 đó, ngày mà Khi con trai HTX vào bếp(8-3 sớm)! <3.
by :Cindy Nguyen <3


Wednesday, 12 February 2014

Linh Lọ Lem !!!
nhớ cái ngày hôm đó quá!, cái ngày mà cả đời này mình không thể quên được.@@
Bài test thật sự làm mình lần đầu tiên thấy khâm phục mình dù kết quả k tốt lắm.
15km đạp xe tốc độ, tự hào vì mình về thứ 2 sau 1 mem an ninh, lại là nam nữa chứ. chống đẩy, bật cóc 100m, chạy nhanh 100m, bật cao, đứng lên ngồi xuống 350 cái, chạy bền 3km, đứng tấn 8 phút, cả phỏng vấn về đoàn và văn hóa, chỉ trong 1 ngày, duy nhất 1 ngày. Cho đến bây giờ mình không biết là sẽ có thể làm lại điều đó 1 lần nữa không, nhưng mình luôn biết chỉ nơi đó, mình mới có thể tìm được niềm tin và nhiệt huyết, sức mạnh để vượt qua khó khăn, không chỉ là thế mà còn nhưng việc còn khó khăn hơn rất nhiều lần. Nhưng điều hối tiếc nhất là khi mình ra đi thì mình chưa làm được gì ở cái vị trí trưởng ban văn hóa cả, nhưng điều đó không còn hiện hữu trong suy nghĩ của mình nữa khi mà còn có những tài năng thực hiện tốt công việc, mình tin vào khả năng của các bạn lắm, sẽ làm tốt hơn mình rất nhiều mà, cố lên các bạn nhé! 
Nhớ những tháng ngày đó, nhưng con người nơi đó, luôn cho mình niềm tin và hy vọng, cảm ơn những người bạn đã luôn bên tôi nhé!

Saturday, 11 January 2014


Nhà mình ơi, các ty ak..! Thế là cũng đã sắp test rồi nhỉ? Các ty đã sẵn sàng như thế nào rồi ý? Lo lắng không? Hồi hộp chứ??? Tế thì tế thấy vui,mong chờ nhưng cũng lo lắng xíu. Lo cho thể lực của các ty lại lập lên kỉ lục mới, lo cho sự cháy trong tình nguyện quá mức...
Giữ chắc tay lái thật chắc nhé. Đánh gục tất cả tốc độ và thời gian, lập lên các mốc nhật kí. Hãy luôn là người thông minh để biết như thế nào là tốt. Tốt cho mình và cho tổ chức.
Trời lạnh rồi đấy nhỉ. Lạnh như thế nào cũng chẳng thể làm đóng băng cái lửa tình nguyện và nhiệt huyết ấy. Nhưng hãy mặc áo ấm, ăn uống điều độ và nắm tay, sát cánh cùng các đồng đội của mình để rồi có 1 tinh thần và sức khỏe tốt tự tin tỏa sáng nhé. Hãy luôn nhớ rằng trên từng nẻo đường, trên từng con dốc cao, từng bài test,...luôn có các đồng đội sát cánh bên cạnh nhé!!!
Chúc các tình yêu hoàn thành tốt nhất bài test thành công !
HTXer " Cục gạch".

Blogger news

Blogger templates